Nội Dung: Nhiều năm trở lại đây, thị trường xuất khẩu lao động đã mở ra nhiều cánh cửa việc làm cho người lao động Việt Nam. Cũng không ít người đã lựa chọn đi xuất khẩu lao động để tìm kiếm cơ hội có thu nhập tốt, thay đổi cuộc sống cho bản thân và gia đình. Câu chuyện sau đây là một minh chứng.
Tôi là đứa con trai thứ 2 trong gia đình có 2 anh em. So với anh trai tôi thì tôi nghịch ngợm hơn rất nhiều. Tính cách tôi năng động còn anh trai tôi thì khá thuần tính. Điều này bộc lộ ngay từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ.
Suốt quãng thời gian học cấp 3 tôi đắm chìm vào trong các trò game online. Ngoài giờ lên lớp là tôi chỉ cắm mặt vào bàn phím máy tính mà không cần quan tâm đến mọi người hay những thứ khác xung quanh tôi.
Thói xấu này như ngấm vào máu tôi, rồi lên ĐH tôi vẫn không sao bỏ được. Trong 4 năm học tập xa nhà đã không biết bao nhiêu lần bố mẹ và anh trai phải lên Hà Nội trả nợ cho tôi về tội chơi game, rồi cá cược linh tinh. Số nợ cũng phải tính bằng tiền trăm triệu chứ không ít
Tôi đã từng đắm chìm cuộc sống của mình trong những trò chơi game online
Tốt nghiệp ĐH bố mẹ tôi lôi về quê, bố tôi quen biết nên xin cho một chân làm trong quỹ tín dụng xã. Công việc giờ hành chính đúng kiểu sáng cắp cặp đi tối cắp cặp về. Và đương nhiên là nhạt nhẽo và nhàm chán, đi làm tôi vẫn chỉ mong về nhà thật nhanh để ôm lấy chiếc máy tính và chui vào thế giới của tôi. Một thế giới ảo của các game thủ.
Ngày qua ngày tôi sống như một cuộc sống được lập trình mỗi ngày. Tôi không bận tâm gì đến việc kiếm tiền, vì hết tiền đã có bố mẹ lo tôi cần gì bận tâm. Đi làm cho bố mẹ đỡ kêu ca là chính. Nhưng rồi máu chơi game nó như ăn vào trong tiềm thức mà tôi không thể nào từ bỏ được, tôi đã bắt đầu đình chệ việc tới cơ quan làm việc.
Cuộc sống hành chính văn phòng với tôi chỉ là công việc nhạt nhẽo
Đến một ngày bố mẹ tôi dường như bất lực với tôi, một hôm đang trong bữa cơm bố tôi nói với tôi là sẽ cho đi XKLĐ Nhật Bản. Chán làm trong nước thì cho ra nước ngoài vươn trải. Mẹ tôi có vẻ hào hứng vì ông bà kiểu gì cũng bàn trước với nhau rồi. Tôi nghe xong cũng không phản ứng gì, với tôi thì đi hay ở cũng chả quan trọng. Nhưng có lẽ đi lại hay tôi sẽ thoát khỏi những chuỗi ngày nhàm chán ở quỹ mà lại tự do chơi game không ai la mắng.
Đến ngày sang Nhật, bố mẹ tôi tiễn tôi ra sân nay với tâm trạng vui tươi hớn hở. Ô hay người ta tiễn con đi xa chẳng phải sẽ khóc lóc ỉ ôi hay sao? Đằng này bố mẹ tôi như kiểu đang cho tôi đi đào tạo một khóa cai game vậy.
Quả đúng như vậy, tôi sang Nhật với vai trò là một thực tập sinh ngành xây dựng. Ôi đến đây thì giấc mộng tan tành. Sống xa gia đình, một công tử bột như tôi bây giờ phải tự lo mọi thứ từ A đến Z. Tự nấu ăn, tự biết phân quần áo màu và quần áo trắng khi giặt, tự biết lau chùi dọn dẹp nhà cửa……mà chẳng biết than ai.
Công việc thì vất vả, chiếm lĩnh hầu hết thời gian, bây giờ thì còn đâu thời gian rảnh mà cày mới cuốc game cơ chứ. Ngày đi làm, về đến nhà là vội vàng nấu ăn, dọn dẹp mệt lử người. Chỉ muốn lên giường tít một giấc thật sớm để mai còn có sức đi chiến đấu tiếp.
Tham khảo thêm bài viết: 27 tuổi tôi có nên đi Nhật Bản
Cuộc sống không như tôi đã nghĩ, vất vả không có thời gian làm gì cả
Việc làm bên này vất vả là một phần lại còn áp lực, mấy ông quản lý cầm săm soi tí một, chỉ trực hóng được sơ hở nào đó của người lao động để chửi để mắng và trừ lương. Thực sự bây giờ tôi mới thấm được cảm giác kiếm được ra đồng tiền nó khốn khổ như thế nào. Trước giờ toàn ỉ lại, cuộc sống vô lo vô nghĩ bây giờ nay còn đâu.
Cuộc sống bên này thì đắt đỏ, bước chân ra đường cái là mất tiền. Tiền làm ra thì nhọc nhằn. Mua cái gì cũng phải đắn đo suy nghĩ. Nghĩ lại mà tủi thân ghê gớm, tôi trách bố tôi đã cho tôi đi sang đây một thì cũng trách bản thân 10 vì đã đồng ý đi.
Sống khổ, lại càng nghĩ đến những tháng ngày công tử bột khi ở Việt Nam
Cuộc sống bên này nó như một guồng quay và xung quanh ai cũng vậy, ai cũng hối hả lao động chăm chỉ, nguyên tắc để có tiền gửi về cho gia đình. Sang đây tôi mới biết bản thân may mắn hơn quá nhiều người.
Tối về phòng gọi điện về cho gia đình, người thì khóc lóc than khổ với bố mẹ, người thì đầu bên kia giục gửi tiền về nhanh đóng lãi trả nợ, người thì lo tháng này lương hông đủ để gửi về cho bố mẹ già, người thì hùng hục tìm việc làm thêm kiếm thêm thu nhập, một số thì mệt lả về không ăn nổi cơm……Mọi nỗi khổ trần gian có lễ ở đây mỗi người có ít nhất một nỗi.
Chứng kiến tận mắt nhiều số phận khác nhau tôi mới thực sự hối hận, họ khó khăn hơn tôi gấp trăm lần. Nhiều lúc trên đường đi làm về mới có thời gian để suy ngẫm, tất cả mọi người xung quanh tôi, họ đều giành giật từng phút để sống ý nghĩa cho gia đình mà bản thân tôi thì chỉ quan tâm đến thú vui cá nhân, không quan tâm đến ai.
Ngồi suy ngẫm trên đường về nhà mới thấy bản thân mình chẳng phải đã quá may mắn rồi sao
Suy cho cùng bố mẹ muốn tôi sang đây là để tôi trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn. Và đúng! Không sai sau quãng thời gian 3 năm tại đây, Nhật Bản đã dạy cho tôi quá nhiều. Từ phong cách sống đến việc thấy bản thân mình như một người khác. Biết suy nghĩ, và trân trọng những giá trị của bản thân hơn! Tôi như được cứu rỗi, đặt câu hỏi rằng nếu như tôi vẫn cứ mê muội vào trò game ảo kia chẳng phải là đã có lỗi với gia đình, bố mẹ và thanh xuân của bản thân quá rồi sao? Cảm ơn Nhật Bản đã mang đến cho tôi cơ hội được trưởng thành và sống tử tế hơn.
Bạn đọc hãy tham khảo thêm:
>>> Tôi nên sang Nhật làm kỹ sư hay sang Séc đi XKLĐ
>>> Trải lòng về chuyến đi sang Nhật Bản
TƯ VẤN XKLĐ NHẬT BẢN 24/7
Bạn có thắc mắc cần giải đáp, hãy liên hệ với cán bộ tư vấn
Hỗ trợ tư vấn 24/7 qua: Call, Message, Zalo, SMS
Nếu không tiện nói chuyện qua điện thoại hoặc nhắn tin ngay lúc này, bạn có thể YÊU CẦU GỌI LẠI bằng việc nhập số điện thoại vào form bên dưới để được cán bộ tư vấn của công ty liên lạc hỗ trợ.